La méprise (Thiếu phụ Nam Xương)

Version vietnamienne

thieu_phu_nam_xuong

 

cierge

Autrefois, il y avait un couple vivant dans un bonheur parfait. Il venait d’avoir un bébé lorsque la guerre éclata contre le Champa. Le mari fût enrôlé et envoyé combattre aux frontières. Jour et nuit, elle attendait le retour de son mari en puisant toute sa force dans l’occupation  de son enfant. Celui-ci grandissait et commençait à parler. Un soir, un violent orage éclata. Le tonnerre était tellement assourdissant et faisait trembler les fenêtres et les portes. Pris de panique, l’enfant se mit à hurler. Pour le calmer, sa mère lui dit que son père était là et le protégeait. Elle eut l’idée de montrer son ombre sur le mur en lui disant: « N’aie pas peur, voilà ton père ». L’enfant regarda l’ombre et lui dit  » Bonsoir, papa ». Rassuré, l’enfant s’endormit. Depuis ce jour, l’enfant eut l’habitude de réclamer son père et de dire à ce dernier  » Bonsoir  » avant son coucher, ce qui obligea la femme à se pencher tous les soirs devant la lampe pour créer son ombre.

La guerre se termina enfin. Le mari revint à la maison. L’homme découvrit avec tendresse et émotion l’enfant qu’il avait quitté quand il était encore bébé. Au lieu d’embrasser son père, l’enfant le repoussa avec virulence: « Laissez-moi tranquille, vous n’êtes pas mon père. Celui-ci ne vient que la nuit. Le mari, assommé de douleur et blessé dans son amour propre, crut que sa femme le trompait avec un autre homme et décida de ne pas l’interroger. Il se montra dès lors très froid et distant sans se préoccuper ni de l’enfant ni de sa femme qui continuait à lui témoigner son amour. L’incompréhension incita l’homme à s’en aller un beau jour sans laisser aucune adresse.

Les jours passèrent, la femme inquiète, se posait des questions sur l’attitude de son mari et continuait à attendre son retour. Malheureusement, la tristesse et le désespoir s’emparèrent un beau jour de cette jeune femme. Elle décida de mettre fin à ses jours en se noyant dans la rivière après avoir confié son enfant à ses proches.

Ayant appris la mort de sa femme et pris de remords, l’homme revint à la maison. Le soir, lorsqu’il alluma la lampe, son fils content de voir apparaître son ombre sur le mur, s’écria: « Voilà mon papa ». L’homme comprit alors sa terrible méprise. Le lendemain, il emmena son fils au bord de la rivière pour implorer le pardon de sa femme. L’homme lui promit de rester seul jusqu’à la fin de sa vie pour s’occuper de l’enfant et qu’aucune autre femme ne la remplacerait dans son cœur. 

Cette histoire est le seizième conte du vaste recueil de légendes merveilleuses de l’écrivain Nguyễn Dữ qui vécut au XVIème siècle dans une période assez troublée de l’histoire du Vietnam. C’est l’histoire de la femme connue sous le nom de Vũ Nương vivant à Nam Xư ơng dans la province de Hà Nam au nord du Vietnam.

Nguời thiếu phụ Nam Xương

Ngày xưa, có một cặp vợ chồng sống trong hạnh phúc viên mãn. Họ mới  vừa có một đứa con sinh ra khi chiến tranh bùng nổ với Chiêm Thành. Người chồng  phải nhập ngũ và được gửi đi chiến đấu ở nơi biên thùy. Ngày đêm, người vợ chờ đợi sự trở về của chồng, dốc hết sức lực  nuôi con. Cháu bé nầy đã lớn dần và bắt đầu biết nói. Một buổi tối, một cơn giông  tố dữ dội đã xảy ra. Sấm sét vang lên ầm ỹ chói tai và làm cho các cửa sổ và cửa nhà rung chuyển. Hoảng sợ, đứa trẻ bắt đầu la hét. Để trấn an con, người mẹ mới bảo con rằng cha của nó đã có ở đó và bảo vệ nó. Nàng  có ý tưởng chỉ bóng của mình lên tường nói: « Đừng sợ, bố của con đây ». Đứa trẻ nhìn vào cái bóng và nói « Chào bố ». Yên tâm, đứa trẻ ngủ thiếp đi. Kể từ ngày đó, đứa trẻ có thói quen đòi bố và nói  « Chào bố » trước khi đi ngủ, việc này buộc người phụ nữ phải nghiêng mình trước ngọn đèn mỗi tối để tạo bóng của mình cho con.

Cuộc chiến cuối cùng cũng được kết thúc. Người chồng trở về. Anh nầy  khám phá ra con và xúc động với sự dịu dàng mà anh ta đã bỏ ra đi khi nó còn bé. Thay vì ôm cha, đứa trẻ đẩy anh ra một cách mãnh liệt: « Để con yên, bố không phải là bố của con. Người này chỉ đến với con vào buổi tối. Người chồng choáng váng đau đớn và tổn thương ở bản thân, tưởng vợ lừa dối mình với một người đàn ông khác và nhất quyết không hỏi han về chuyện nầy. Từ đó  anh ta rất cư xử lạnh lùng, xa cách không lo lắng cho vợ con mặc dù nàng vẫn tiếp tục thể hiện tình yêu của mình với chồng. Sự  hiểu lầm nầy khiến anh ra đi một hôm  mà không để lại địa chỉ nào cả.

Ngày tháng trôi qua, người phụ nữ lo lắng thắc mắc về thái độ của chồng và tiếp tục chờ ngày trở về của chồng. Thật không may, nỗi buồn và tuyệt vọng đã đến với người phụ nữ trẻ này một hôm. Nàng quyết định tự kết liễu đời mình bằng cách trầm mình xuống sông sau khi giao con cho người thân giữ dùm.

Sau khi biết tin vợ qua đời và cảm thấy hối hận, người đàn ông này đã trở về nhà. Buổi tối lại, khi anh thắp đèn lên, cậu con trai vui mừng kêu lên khi thấy bóng của anh hiện lên trên tường: “Bố ơi, con đây rồi”. Người đàn ông sau đó mới hiểu ra sự sai lầm khủng khiếp của mình. Ngày hôm sau, anh ta đưa con trai ra bờ sông để cầu xin vợ tha thứ. Anh ta hứa sẽ ở một mình đến cuối đời để chăm sóc con và sẽ không có người phụ nữ nào khác thay thế nàng trong trái tim của anh ta.

Chuyện người con gái Nam Xương nầy nằm trong thiên thứ 16 của tác phẩm Truyền kì mạn lục, được sáng tác bởi nhà văn Nguyễn Dữ sống ở thế kỷ 16 trong thời kỳ khó khăn của đất nước. Chuyện kể về cuộc đời của nhân vật Vũ Nương. Vũ Nương tên thật là Vũ Thị Thiết, quê ở Nam Xương, tỉnh Hà Nam, miền bắc  Việt Nam.

 

Laisser un commentaire

Votre adresse e-mail ne sera pas publiée. Les champs obligatoires sont indiqués avec *

Ce site utilise Akismet pour réduire les indésirables. En savoir plus sur comment les données de vos commentaires sont utilisées.