L’île aux pastèques (Chuyện Dưa hấu)

dua_hau

English version

French version

Dưới triều đại Hùng Vương thứ 18, vua Văn Lang vào thế kỷ thứ 3 trước Công nguyên, An Tiêm, một trong những thần dân trung thành nhất của nhà vua, đã bị đày ải trên một hoang đảo cùng vợ và con trai vì tội vu khống. Trước sự khắc nghiệt của thiên nhiên, tất cả mọi người đều khóc, ngoại trừ ông, vì ông tin rằng, theo tục ngữ Việt Nam, nước suối chảy ra biển nhưng luôn trở về nguồn.

Ông bắt đầu khám phá môi trường xung quanh và tìm kiếm mọi thứ cần thiết để sinh tồn: nước, trái cây vân vân.. Ông thậm chí còn tự chế tạo một chiếc nỏ để săn chim. Một buổi sáng đẹp trời, khi đang bắn một con chim, ông phát hiện ra nó đã ăn một loại quả nào đó, không để lại hạt, điều này đã thôi thúc ông gieo chúng. Nhờ sự tưới nước và chăm sóc của vợ con, những quả bắt đầu to và tròn hơn. An Tiêm đặt tên cho chúng là « dưa hấu » để tưởng nhớ tên « Hấu » của con trai mình.

Đã mấy tuần trăng trôi qua kể từ khi họ rời đi. Điều này bắt đầu khơi dậy trong lòng chàng một nỗi nhớ kỳ lạ. Vì lý do này, chàng quyết định gửi lời nhắn đến bạn bè bằng cách khắc tên mình và tên gia đình lên vỏ dưa hấu rồi thả xuống biển. Những người đánh cá vớt được chúng lên và thấy chúng không chỉ có hương vị tuyệt hảo mà còn mang dấu ấn của gia tộc An Tiêm. Họ không ngần ngại dâng một ít lên nhà vua. Hối hận, nhà vua, cảm động trước lòng trung thành của gia tộc An Tiêm, đã quyết định tha tội cho An Tiêm và gia đình. Về phần hòn đảo, nó không còn là vùng đất lưu đày nữa. Người dân có thể định cư ở nơi đó. Công sức của họ đã tạo ra những loại trái cây khác ngoài « dưa hấu ».

Sous le règne de Hùng Vương 18, roi de Văn Lang au 3è siècle avant J.C., An Tiêm, un des meilleurs sujets du roi, à cause des calomnies, a été condamné à s’exiler sur une île déserte avec sa femme et son fils. Devant l’hostilité de la nature, tout le monde a pleuré sauf lui car il a été convaincu que selon un proverbe du Viêt-Nam, l’eau du ruisseau rejoint la mer mais finit toujours par retourner à la source.

Il commençait à tâtonner l’environnement et à trouver tout ce qu’il fallait pour survivre: de l’eau, des fruits etc… Il arrivait même avec ses mains à fabriquer lui-même une arbalète pour chasser les oiseaux. Un beau matin, en abattant un oiseau, il découvrit que celui-ci était en train de manger un certain fruit dont il ne restait plus des graines, ce qui lui donnait l’idée de les semer. Grâce à l’arrosage et aux soins apportés par sa femme et son enfant, les fruits commençaient à grossir et à prendre une certaine rondeur. An Tiêm les a nommés « dưa hấu » en souvenir du nom de son fils « Hấu« .

Plusieurs lunes ont passé depuis leur départ. Cela commençait à provoquer en lui une étrange nostalgie. C’est pour cette raison qu’il décida d’envoyer à ses amis un message en gravant son nom ainsi que celui de sa famille sur l’écorce des pastèques et en jetant ces fruits à la mer. Ceux-ci ont été repêchés par les pêcheurs qui les trouvaient non seulement posséder un goût exquis mais porter aussi des inscriptions de la famille An Tiêm. Ils n’hésitèrent à en offrir quelques unes au roi. Celui-ci, rongé par le remords et par la fidélité de la famille d’An Tiêm, décida de gracier An Tiêm et sa famille.

Quant à l’île, elle n’était plus une terre d’exil. Les gens pouvaient s’y installer. Leur labeur faisait pousser les fruits autres que « dưa hấu ». 

[Return CONTES]